My dad’s professor

91

One afternoon, Dad happily told us he received an email from Mr. Simon. Mr. Simon was a professor that taught Dad 15 years back, in a university in the United States. After graduation, he and my dad continued to keep in touch. Mr. Simon was like a member of our family. My dad just finished reading out the email when Tung excitedly asked: “Dad, when will Mr. Simon be able to visit us in Malaysia?” Dad replied, “I’m not sure when, because of the current pandemic. Do you remember the last time you met him?” “Yup. He came to Penang when I was 5 years old. He bought me a stuffed polar bear toy.” Tung answered, “I loved it so much that I took it with me to school everyday.” I said, “I remember that it was very enjoyable. We all went to the Monkey Beach together with Mr. Simon.” “I thought that the trip to the beach was quite boring. We had to turn back after we got there because the beach was closed due to the storm approaching,” said my sister Anh. “I still found that day very fun. It was very lucky that we went back to the hotel because we saw strong winds and powerful waves come right afterwards. Remember? In the hotel, Mr. Simon showed us many videos that he had filmed when he was freediving at sea. I liked his story about marine life in the coral reefs. It was really interesting,” I replied. Anh said, “Mr. Simon was a great diver! He said that he could hold his breath for over 8 minutes without any equipment.” “I’m going to send him an email. Would you guys like to say hello to him?” My dad asked. “I’m going to tell him that I can ride a bike on my own!” Tung eagerly chimed in. “I hope that Mr. Simon is well and the next time he would be able to visit Penang — I would definitely go with him to Monkey Beach”, I replied.

==================

Giáo sư của bố tôi Một buổi chiều, bố tôi vui vẻ bảo là bố vừa nhận được email từ ông Simon. Ông Simon là giáo sư dạy bố tôi cách đây 15 năm, tại một trường Đại học ở Mỹ. Sau khi tốt nghiệp, ông và bố vẫn tiếp tục giữ liên lạc. Ông Simon giống như một thành viên trong gia đình chúng tôi. Bố tôi vừa đọc xong email, Tùng đã háo hức hỏi: “Khi nào thì ông Simon có thể sang thăm chúng ta ở Malaysia hả bố?” “ Bố không chắc, vì hiện tại đang có dịch. Con có nhớ lần gần nhất con gặp ông không?” “Có chứ! Ông đến Penang lúc con 5 tuổi. Ông mua cho con một chú gấu Bắc Cực nhồi bông”, Tùng đáp. “Con yêu nó đến nỗi hàng ngày đều mang nó đi học”. “Em nhớ là lần đó rất vui. Tất cả chúng ta đã đi biển Monkey cùng nhau”, tôi nói. Chị Tường Anh, bảo: “Chị nghĩ là chuyến đi biển đó hơi chán. Chúng mình đến đó rồi lại phải quay về vì bãi biển đóng cửa do bão sắp tới”. Tôi trả lời: “Em vẫn thấy hôm đó rất vui. Rất may là chúng mình quay về khách sạn, bởi vì ngay sau đó có gió mạnh và những con sóng rất to. Chị nhớ không, trong khách sạn, ông Simon đã cho mình xem nhiều video ông đã quay khi lặn dưới biển. Em rất thích chuyện ông kể về sinh vật biển trong những rặng san hô. Chúng rất thú vị!”. Tôi trả lời. Chị Tường Anh nói: “Ông Simon là một người lặn biển rất giỏi. Ông kể là ông có thể nín thở hơn 8 phút để lặn mà không cần thiết bị”. “Bây giờ bố sẽ gửi email cho ông Simon. Các con có muốn gửi lời chào ông không?”, bố tôi hỏi. Tùng sốt sắng chen vào: “Con sẽ nói với ông là con đã biết tự đi xe đạp”. “Con mong ông Simon khỏe và sắp tới có thể sang thăm Penang. Chắc chắn con sẽ cùng ông đi biển Monkey”, tôi đáp.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *